xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công

Gã lay động, hiện giờ Hà Vân Thành ở đây nên cũng không muốn làm gì mất mặt, Quý Huyền Nguyệt còn đang nép phía sau Kỷ Cảnh Hiên, gã biết rằng thằng oắt con trước mắt này chính là đối thủ khó nhằn của mình. Trạng thái: Full. Đánh giá: 8.6/10 từ 171 lượt. Cùng đọc truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công của tác giả Duyên Cầu Bán Thế tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Hán Việt: Xuyên thành tra công đích hí tinh bạch nguyệt quang [xuyên thư] Đánh giá: 8.7/10 từ 353 lượt. Hán Việt: Xuyên thành tra công đích hí tinh bạch nguyệt quang [ xuyên thư ] Edit + Beta: Kidoisme. Tình trạng: Hoàn Thành | Edit: 02/08/2020. Mới nhất: Chương 67 [ Hoàn chính văn ] Thể loại: Đam mỹ, Nguyên Sang, Xuyên thư, 1v1, Vườn trường, HE. Couple: Ngạo D.S Chương. Tên Khác: Tôi Thật Là Tiện Thụ/ Xuyên thành tra công đích hí tinh bạch nguyệt quang [ xuyên thư ] Tác Giả: Duyên Cầu Bán Thế. Tình Trạng: Hoàn Thành. 1x1 Chủ Thụ Đam Mỹ Đô Thị HE Hệ Thống Nhẹ Nhàng Sủng Thanh Xuân Vườn Trường Xuyên Sách. Chương 67. Truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công - Chương 2. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Chương 2. Chương trước Chương tiếp . Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit + Beta: Kidoisme. Fragen An Den Partner Zum Kennenlernen. Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công của tác giả Duyên Cầu Bán Thế. Hạ Tịch vừa mới mở mắt ra, đã bị một hộp cơm ném thẳng vào người. Cơm chiên trộn hành thái vàng óng dính đầy lên mặt, ngay sau đó là một âm thanh vô cùng ngạo mạn vang lên bên tai "Đã nói bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta không có khả năng, cậu đừng lãng phí sức lực nữa."Không có khả năng? Lãng phí sức lực? Là cái quỷ gì? Hạ Tịch vẫn đang bị đống hành hun cho váng cả da đầu chưa tỉnh lại nổi, trong lòng mông lung sỉ vả Thằng ngu nào chả có lễ phép gì cả, dám ném cơm lên đầu anh Hạ mày. Kỳ lạ, rõ ràng cậu đang ngủ ngon ở nhà, thế quái nào vừa tỉnh lại đã thành một cảnh tượng bị người ta bắt nạt rồi? Hạ Tịch giận sôi máu, ông đây mắc chứng cáu bẳn khi rời giường, thế mà lại có thằng tự đưa mình đến ăn đập. Hạ Tịch nỗ lực tập trung lại tầm mắt, muốn nhìn cho rõ người trước bộ quần áo màu đen làm trợ thủ, làn da của đối phương trông đặc biệt trắng, tay áo xắn lên cao, lộ ra đôi bàn tay gầy nhưng rắn chắc. Trên gương mặt đẹp không tỳ vết là biểu cảm thiếu kiên nhẫn "Trước khi tôi nổi điên lên, cậu nhanh cầm theo đồ của mình, cút." Hạ Tịch chả hiểu cái mô tê gì cả, đây là chỗ nào? Nếu yêu thích thể loại này, còn có những truyện cũng rất hay mà bạn đừng bỏ lỡ như Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ và Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng. Tác giả Duyên Cầu Bán Thế Edit ra chuyện của cô cháu gái Bạch Ngọc cũng không to lớn gì, chỉ là cùng bạn học xảy ra một chút tranh cãi nhưng đối phương bám riết không buông tha, thế nào cũng đòi kêu phụ huynh đến giải quyết, giáo viên cũng không hiểu rõ sự việc, đành phải hạ giọng mới cả hai bên. Lúc ra về, Bạch Ngọc vô cùng không vui cằn nhằn "Chú nhỏ, sao chú phải xin lỗi cô ta?" "Không phải nó cũng xin lỗi cháu rồi à?"Tần Việt chả có tâm tư gì nói đạo lý, hiện tại đầu óc hắn chỉ nghĩ đến Hạ Tịch, rối như tơ vò. "Chú không biết được đám người kia đáng ghét đến mức nào đâu..." Bạch Ngọc mặc kệ Tần Việt có nghe hiểu không, cứ thao thao bất tuyệt nói xấu bạn học. Tần Việt nhìn qua con hẻm nhỏ ban nãy, không còn ai, có lẽ Hạ Tịch đã trở về mất rồi. Trong lòng hắn có chút trống trải, rõ ràng hắn đuổi Hạ Tịch đi trước, vậy mà vẫn còn chút mong chờ cậu sẽ ở lại đợi mình. Tần Việt gọi điện cho Vương Giai, lấy cớ là mình không khỏe nên xin về trước, thực chất hắn chỉ đang sợ không dám đối mặt thế nào với Hạ Tịch. Hắn cần thời gian để có thể bình tĩnh lại. Hơn nữa, nếu giờ gặp lại chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ! "Tiểu Ngọc, chú không thể đưa cháu về nhà." Tần Việt mệt mỏi xoa xoa mi tâm "Cháu có thể tự về được không?" "Đương nhiên là được rồi." Bạch Ngọc trợn trắng mắt "Chú cho rằng cháu là trẻ lên ba à? Hàng ngày cháu đều tự về nhé!" "Ừ, vậy chú ý an toàn." "Biết rồi, chú nhỏ cũng về cẩn thận nhé." "Ừm." Sau khi về nhà, cơm chiều Tần Việt cũng chả buồn ăn, lên phòng nằm khóa trái cửa. Cảm giác o bế trong phòng mới khiến cảm xúc hắn được giải phóng ra toàn bộ, Tần Việt hít sâu mấy cái, cho đến bây giờ, hắn cần phải một lần nữa xem lại mối quan hệ của mình với Hạ Tịch. Ban đầu là cậu ta theo đuổi hắn, sau một thời gian dài hắn không hề thích cậu, cảm thấy cậu rất phiền. Nhưng từ khi lên lớp mười một, Hạ Tịch như biến thành một người khác, có thể khiến cho cảm xúc của hắn trở nên vui vẻ, đồng dạng hình như không còn giống trước nữa. Kể cả nhiều lúc cũng khiến hắn tức điên lên, nhưng không thể không thừa nhận hắn không chán ghét nổi Hạ Tịch. Hơn nữa, sau cái hôn ngày hôm nay, lúc đó hắn bị dọa cho ngu người hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ, thậm chí còn không thèm phân tích xem những điều mình nói sau đó có thực sự là chủ ý của bản thân hay không. Hình như, hắn đối với Hạ Tịch có chút hung dữ... Đệt, điên à, người bị cưỡng hôn là mình, ok? Sao mình còn hâm hấp ở chỗ này lo lắng cho cảm nhận của cậu ta? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tần Việt tức đến mức đấm vào cái gối mềm. Hắn tự nhận mắt cao hơn đầu, không có khả năng yêu thích người khác, ngay cả nữ thần Bạch Tiếu Tiếu trong đầu hắn cũng không khác mấy đứa con gái bình thường, đáng nhẽ ra ngay cả Hạ Tịch hắn cũng nên chướng mắt mới phải. Tần Việt cũng không phải chưa từng ảo tưởng về nửa kia của đời mình, xinh đẹp, tri thức, dịu dàng, hay làm nũng, tất cả đều phù hợp với Hạ... Vch, thôi ngay! Tần Việt cẩn thận tưởng tượng, cũng đã ngộ ra được chân lý không ổn cho lắm. Gương mặt của Hạ Tịch không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng chắc chắn là đẹp trai, hơn nữa đường nét gương mặt cậu thiên về dịu dàng, so với các nam sinh khác thì trông xinh đẹp hơn. Hắn ở trên mạng dăng nhiều ảnh như thế, ba mẹ anh em tốt đều chỉ like cho có, nhưng Hạ Tịch lại tặng mèo cho hắn. Còn cái câu nói "sau này nếu anh có người mình thích, ngày anh ở bên cậu ấy là ngày em bỏ đi" với biểu cảm mềm nhũn khi xin quýt hôm nay của cậu gọi "nam thần"... Cái nào cũng trúng hình mẫu hắn xây dựng! Với lại, Hạ Tịch cũng đâu có khuyết điểm gì lớn cho lắm... Hay ngày mai thử ngồi xuống nói chuyện với cậu, có lẽ, có lẽ...thử quen nhau một chút? Độ ấm trên mặt Tần Việt dần dần tăng, hắn không nhịn được hồi tưởng lại nụ hôn lúc chiều một chút. Nụ hôn đầu tiên của hắn... Rõ ràng hai người đều không có kỹ xảo thế nhưng có vẻ cũng rất ngọt... Hắn duỗi tay sờ môi mình, giống như trên đó còn vương lại chút mềm mại. Hoàn toàn thuộc về Hạ Tịch. Đệt! Trái tim Tần Việt đập bồm bộp không ngừng, hắn lấy tay che mặt ngã thẳng vào giường lớn, đem mặt vùi vào cái gối mềm mại. Hắn thấp thỏm, bất an, lặn qua lộn lại thay đổi đủ mọi tư thế cũng không thể nào ngủ nổi. Nhìn qua di động một lát, không có tin nhắn của Hạ Tịch. Xin lỗi cũng được, thổ lộ cũng được, tại sao lại im lặng như thế? Không lẽ cậu ta đang được mình mở lời? Tần Việt lập tức thẳng lưng dậy, hung hăng chọc chọc màn hình, tự tưởng tượng ra đầu ngón tay mình đang chọc lên mặt Hạ Tịch, hừ, là cậu theo đuổi tôi chứ không phải tối theo đuổi cậu nhá! Lấy đâu ra cái chân lý người bị cưỡng hôn phải nhắn tin trước an ủi người cưỡng hôn vậy!!! Tần Việt thở hồng hộc mở ra khung chat của Hạ Tịch, đưa tay vào gõ gõ, nhưng rất lâu cũng không ra nổi một tin, cứ đánh rồi xóa. Nói thế nào? Nói cái mẹ gì? Chắc chắn là muốn hắn xin lỗi??? Dựa vào đâu! Tần Việt ném di động sang một bên, đem chăn trùm qua đầu, ngủ! Ngủ được rồi thì không phải nghĩ ngợi gì nữa! Tôi con mẹ nó nếu nhắn tin xin lỗi cậu ta thì tôi là con chó! Hơn nửa tiếng sau, tay Tần Việt mò ra khỏi chăn, cầm di động lên gõ từng chữ một. Thực ra ban đầu hắn định nói một câu không đầu không đuôi rồi Hạ Tịch chắc chắn sẽ thuận theo câu chuyện của hắn mà phát triển nên, khẳng định sẽ không thiếu đề tài. Hơn nữa, chính hắn đã hạ mình nhắn tin với cậu thì có lý do gì cậu ta lại không vui mừng đáp lại? Thế là, mang theo một niềm tin sắt đá, Tần Việt nhắn một tin vô cùng có cá tính [Onl?] Kết quả hắn nhìn chằm chằm màn hình đợi chừng ba mươi phút vẫn chưa nhận được câu trả lời. Có lẽ đang có chuyện? Hay không nhìn thấy tin nhắn? Tần Việt quyết định ban cho cậu thêm một cơ hội. Thế là hắn lại nhắn một tin. [Onl không?] Vẫn như cũ không có ai trả lời. Hai mươi phút sau lòng tốt của Tần Việt đã yêu cầu hắn cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, còn chỉ điểm hắn cách thức xin lỗi Hạ Tịch, thậm chí còn định khen cậu đáng yêu một chút. [Ngủ rồi à?] [Việc hôm nay là do tôi xúc động, tôi xin lỗi, tôi không nên nặng lời với cậu như thế.] [Cái kia...tôi không giận cậu nữa, mai chúng ta nói chuyện nhé.] [Tôi mang quýt cho cậu.] Cứ cách năm phút Tần Việt lại nhắn một tin, ba mười giây thì kiểm tra tin nhắn một lần, còn đem âm thanh điện thoại mở lên to nhất, nhưng Hạ Tịch như cũ không trả lời lại. Có phải hắn mắng cậu hung dữ quá rồi hay không? Dù sao cậu ta cũng là một nam sinh, bản thân hắn cũng không nên vì tức giận nhất thời mà đuổi cậu cút... Hình như, hình như còn nói không muốn nhìn thấy cậu thì phải? Tần Việt tự trách bản thân một lúc, hắn hiện tại hận thời gian không thể trôi nhanh hơn để nhanh được gặp Hạ Tịch. Sau khi Tần Việt đi không lâu, Hạ Tịch nghe Vương Giai nói hắn ta đã về, bản thân cậu cũng chả muốn tham quan tiếp, đi khắp nơi giải sầu. Không phải buồn vì nhiệm vụ mà là buồn vì... Tần Việt. Rõ ràng là người cướp đi nụ hôn đầu người ta gìn giữ suốt mười tám năm, cậu cũng đâu có mặt dày đến mức lởn vởn trước mặt hắn. Nhưng mà...nụ hôn đầu của cậu cũng thế, chỉ là không phải bị người ta lấy mất mà là cưỡng chế dâng lên. Hạ Tịch càng buồn bực hơn, cậu dám khẳng định nếu là người khác, đừng nói đến hôn môi, chỉ cần hôn tay hay mặt cậu cũng dám bứt đầu hắn xuống làm bóng đá, nhưng tại sao đến lượt Tần Việt thì lại không giống? Thậm chí cậu còn có tâm tư đi cảm nhận môi của hắn. Rất mềm. Mặt Hạ Tịch chậm rãi nóng lên, cậu hung hăng bịt hai tai lại, định dùng vũ lực để khiến trái tim đang đập ầm ầm chậm lại. Hạ Tịch ơi Hạ Tịch, mày đúng là càng sống thì càng thụt lùi! Cậu đi lang thang không có mục tiêu, nhìn trời đã tối đen. Đột nhiên, âm báo không mời mà tới của Hệ thống vang lên, Hạ Tịch sợ ngây người, không tin tưởng lùi lại vài bước. Ban đầu cậu nghĩ tiến độ nhiệm vụ sẽ rớt thê thảm. Ai ngờ đâu... [Tin mừng! Tin mừng! Tin mừng! Tình cảm gia tăng không cách nào có thể tính toán được, tiến độ nhiệm vụ đạt 100%, chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi lập tức đem ngài về thế giới thực, mong lần sau còn có thể cùng ngài hợp tác!] Wtf? Một phát được luôn? Sau khi âm thanh Hệ thống vang lên, chưa kịp đợi Hạ Tịch ho he lại thì đã thấy liền một lực mạnh mẽ hút cậu vào, cảnh vật xung quanh đều quay cuồng, cậu trơ mắt nhìn cơ thể mình không theo điều khiển mà bay lên, cảnh vật càng ngày càng ít, xung quanh cậu cũng càng ngày càng đen, Thật sự phải đi à... Hạ Tịch đã từng chờ mong thời khắc này, nhưng trong nháy mắt đã phải rời đi, cậu đột nhiên lại có chút không nỡ... Mặc kệ là vì tên cà lơ phất phơ Hạ Tinh Dã, hay là cô nàng tùy tiện Lý Tư Vũ, giáo viên nhiệt tình Vương Giai,...còn có bé mèo hàng ngày chung phòng với cậu... Còn có... Còn có tên ngốc từ khi đến thế giới này mình và hắn đã bị trói buộc ở bên nhau, suốt ngày chỉ biết làm cho cậu tức đến đấm ngực dậm chân...đối tượng công lược Tần Việt. Ngày hôm nay còn mới hôn hắn. Haiz, con trai, baba cậu hôm nay phải đi rồi, từ nay về sau, cậu phải tự thân vận động theo đuổi vợ tương lai cho tốt nhé! Nhưng mà...cậu sẽ nhớ tôi chứ? Cuối cùng, bạch nguyệt quang tám ngàn chữ thành công hoàn thành vai diễn! Hạ Tịch cảm thấy cậu nên vui vẻ ăn mừng, nhưng khóe miệng mãi không kéo lên được, đáy mắt khô khốc, tuy rằng không đến mức phải khóc nhưng chắc chắn không dễ chịu chút nào. Hạ Tịch đã không còn nhìn thấy gì cả, trước mắt cậu bây giờ là một không gian hư vô, xung quanh chỉ là vài điểm bé bé. Ý thức của cậu dần mơ hồ, cũng tốt, ngủ một giấc cho khỏe. Có lẽ sau một giấc này, tất cả mọi chuyện sẽ trở về điểm bắt đầu. Cậu sẽ về phòng ngủ của mình, bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nhàm chán chờ ngày cuối tuần đến, ăn uống tùy tiện, sau đó lại cắm đầu làm đề. Buổi chiều cậu sẽ đi mua một quyển đề ngữ văn, buối tối đến trường tham gia lớp tự học, sinh hoạt quy lại thành hai đường thẳng, chuẩn bị ứng phó với kỳ thi đại học. Hoặc cũng có thể, vào thời điểm tỉnh lại, cậu sẽ không còn nhớ rõ ràng ở nơi này đã xảy ra những chuyện gì, có thể còn nhớ những người kia hay không, hay lại chỉ giống như mơ mơ hồ hồ coi nó là một giác mộng, kể cả là khi nhìn thấy cái tên quen thuộc nhưng không rõ cụ thể đã gặp ở đâu. Hạ Tịch nhắm hai mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ. - - Kidoisme Hoàn chính văn [hề hề] đùa thôiv Hết chương còn dư lại rùiv đến đoạn này cảm thấy tác giả đã chia câu chuyện ra làm hai nửa rõ rệt luôn í3 Tác giả Thanh Hoa Nhiên vừa giới thiệu đến chúng ta một câu chuyện huyễn huyễn khá hay mang tên Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác HE. Với lối hành văn nhẹ nhàng, tác giả viết chắc tay không thừa vừa đủ, có thể sẽ làm cho bạn đọc cảm động, đặc biệt tính cách nam nữ chính rất thú vị lại còn rất thông án truyện Tang Viễn Viễn tình cờ xuyên vào một quyển tiểu thuyết cổ đại huyền huyễn ngược luyến, thành bạch nguyệt quang hồng nhan bạc mệnh sớm qua đời của nam dung của quyển tiểu thuyết ba xu nàyNam chính yêu nàng, các nam phụ cũng yêu chính cũng bởi vì sở hữu một khuôn mặt giống nàng đến 7,8 phần nên bị đám đàn ông vừa yêu vừa ngược đãi, thương thân lại trắc thân. Tình cảm của nữ chính cùng nam chính gặp nhiều trắc trở cẩu huyết không ngừng, ngược thân đến chết đi sống lại, kết cục còn có thể hạnh phúc Viễn Viễn "Ngại quá bổn cô nương đây một không muốn chết hai không chịu được ngược luyến, cho nên ta lựa chọn đi theo vai ác. Quấy rầy rồi, xin cáo từ."Vai ác híp đôi mắt lại, tư thái lười biếng, khóe môi ý cười như xuân phong ấm áp –"Bên người ta...... chỉ có địa ngục."Nàng trầm tư ba giây."Địa ngục có đất không?""....... toàn bùn khô mục nát""Có nước không?""....... Máu thì nhiều".Hắn muốn nhìn thấy nàng kinh hoàng thất thố, muốn chờ nàng thét chói tai chạy đi, không ngờ nữ tử này mặt lại dại ra, ba giây sau hai mắt ẩn ẩn tỏa ánh sáng -"Ây, vừa lúc cần đi đổi không khí một chút!"..... Đánh giá từ 25 lượt Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công của tác giả Duyên Cầu Bán Thế. Câu chuyện bắt đầu khi ừa ngủ được một giấc, Hạ Tịch phát hiện ra mình biến thành tiện thụ trong một bộ đam mỹ thanh xuân vườn còn là cái loại đánh mãi không chết, cãi không lại, đuổi không đi, thân thể mềm nhũn nước mắt ròng đến mức không có tôn nghiêm, tiện đến mức người người đều ghét, tiện đến mức nhân loại hận không thể góp chung mỗi người ngụm nước bọt mà dìm cho đến tra công kia cũng cảm thấy như vậy câu nhiều nhất hắn nói với Hạ Tịch chính là “Phiền !” “Ghê tởm !” “Cút !”2Hạ Tịch túm chặt ống quần hắn, trong mắt như ẩn chứa nước ” Anh đừng bỏ em mà….Anh muốn em làm gì em đều làm theo…Chỉ cần anh đừng đi…đừng đi mà anh…”Thẳng cho đến một ngày Tần – tra công – Việt trong lúc vô tình mở quyển sách mà Hạ Tịch coi như bảo bối [ Như thế nào để lấy lòng đàn ông ], thấy quyển sách trống huơ trống hoắc, chỉ có bảy chữ to đùng bên trong “Diễn viên tự học.”3Mà ở một chỗ trống khác, lại có một dòng chữ được viết bằng nét bút xuất hiện trong vô số bức thư tình mà hắn nhận được “Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu !”Tần Việt “Giải thích ?”Hạ Tịch “Em khổ quá mà….”Bên cạnh đó, bạn cũng đừng bỏ lỡ Công lược không luồn cúi nam nhân, Bá chủ vạn linh chi hệ thống. [ công mau xuyên, công sủng thụ chữa khỏi tô sảng hướng, chính văn thụ thị giác phương pháp sáng tác rất nhiều, lôi nói đừng tiến vào! ]Vương Vị Sơ, một cái vừa thấy liền rất có lệ pháo hôi người qua đường Giáp tên, hắn nhân sinh cũng đích xác thực pháo hôi,Hắn bị phụ thân từ sơn thôn tiếp về nhà, chuyện thứ nhất chính là bị làm thương phẩm bán cho Trình gia,Trình gia Trình tiên sinh anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, hắn nhìn lên thả ái mộ Trình tiên mà toàn thành đều biết Trình tiên sinh lòng có bạch nguyệt quang, theo đuổi mấy năm cầu không được, mà hắn liền bạch nguyệt quang 1% cũng không đến gia yến thượng, Vương Vị Sơ gặp tới rồi bạch nguyệt quang Sầm Nghiêu,Vị này tự phụ ưu nhã, lạnh nhạt không thể thân cận bạch nguyệt quang, ở bàn hạ ngoéo một cái hắn chân……-[ lại bài một lần lôi! Văn án chỉ là cái thứ nhất thế giới khái quát, tự cắt chân thịt, toàn văn một cái kịch bản, thụ bị bạch nguyệt quang công cứu rỗi, chữa khỏi. Cẩu huyết cẩu huyết tô sảng ngọt, thêm thô đánh dấu. Bạch nguyệt quang mới là xinh đẹp đại mãnh 1! Đừng trạm sai rồi! ]Tag Ngọt văn, mau xuyên, sảng vănTừ khóa tìm kiếm Vai chính Sầm Nghiêu, Vương Vị Sơ ┃ vai phụMột câu tóm tắt Mau xuyên, công sủng thụ, bạch nguyệt quang là công

xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công